Xuân Phong Độ_Chương 33_p2


Tác giả : Thập Thế

Thể loại : cổ đại , sinh tử văn , nhất thụ nhất công , HE

Tình trạng : hoàn

dịch : analinh(=crazy love)

 

==================

Lâu Thanh Vũ nhìn các tướng lĩnh xuất nhập, trên mặt đều mang theo thần thái phấn khởi cùng vui sướng. Niềm tin của bọn họ, chính là đến từ lòng sùng bái và tín nhiệm đối với Già La Viêm Dạ, ở trong lòng bọn họ, người này không chỉ có là nhị hoàng tử của kinh thành, mà chính là Thiếu quân thần đến từ cảm nhận của bọn họ. Có lẽ, chữ “thiếu” này rất nhanh sẽ không còn dùng được nữa, ở trong lòng bọn họ, chỉ sợ uy danh của Già La Viêm Dạ, đã vượt qua cả tướng quân thiên uy hách chiến rồi.

“Trời chiều, ăn một chút gì đi.” Bên ngoài đang tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng thắng lợi, Lâu Thanh Vũ bưng thức ăn đến trước gian phòng Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ có chút mệt mỏi rã rời ngã vào trên giường, thấp giọng nói: “Để đó đi, ta mệt, trước nghỉ một chút.”

“Được.”

Lâu Thanh Vũ thả thức ăn xuống, đi tới bên giường, giúp Viêm Dạ cởi khôi giáp nặng nề, áo mỏng trắng bên trong đã biến thành màu đỏ sậm, trên chỗ băng bó vết thương còn mơ hồ phiếm màu đỏ tươi.

Lâu Thanh Vũ nhìn thương thế của Viêm Dạ một lát, giúp Viêm Dạ phủ chăn xong, nói: “Ngươi ngủ đi, có việc ta gọi ngươi.”

Già La Viêm Dạ tựa hồ đã ngủ, không nói gì.

Sương chiều nặng nề, điểm điểm lưu quang.

Lâu Thanh Vũ ở dưới trời chiều nhìn gương mặt Viêm Dạ ngủ. Bỏ đi bề ngoài lãnh khốc cùng sắc sảo, đây vẫn chỉ là thiếu niên mười chín tuổi, nhỏ hơn so với chính mình rất nhiều tuổi (Thanh Vũ đã quên tuổi hiện tại của bản thân cũng cùng lắm mới chỉ 17 tuổi). Thế nhưng ở trên chiến trường, Viêm Dạ lại như Tu La Vương, huyết nhiễm phi bào.

Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy yêu thương, bất đồng với cái loại tình cảm với Đồng, tựa hồ, hơn mấy phần…

───────── đường ranh giới yêm kêu la ~~~───────────

Sau khi đánh hạ Lan Sóc tất cả đều trở nên thuận lợi hơn. Phía sau có Lâu Thanh Vũ cùng tướng quân hậu cần mới tới phối hợp, hơn nữa quan viên bên trong thành Lô Châu cùng bách tính cũng vô cùng phối hợp, đại quân của Già La Viêm Dạ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc), trong mười mấy  ngày kế tiếp đuổi triệt để quân Tây Lam ra khỏi biên cảnh Đại Tề, thậm chí đánh vào cảnh nội của Tây Lam, ngược lại còn cướp đoạt diện tích thổ địa lớn của Tây Lam.

Việc cuối cùng là Tây Lam đầu hàng cùng cầu hòa thì kết thúc. Thiết kỵ đại quân của Già La Viêm Dạ rốt cục đạt được thắng lợi toàn diện, khổ cực cùng gian nan trong đó không thể nói từng việc một ra được.

Đại doanh cách biên cảnh hai dặm, trong khe sâu gió lạnh tê dại, Già La Viêm Dạ ngửa đầu nhắm mắt, lẳng lặng ngâm mình trong ôn tuyền.

Lâu Thanh Vũ chỉ mặc một kiện áo mỏng màu trắng, đôi giò xích lõa (ta thèm giò lợn >”<), tóc chùm vai, bưng khay ngồi xuống ở bên bờ nước, khẽ liếc nhìn Già La Viêm Dạ, đưa chân vói vào trong ôn tuyền, nâng đầu Viêm Dạ đặt gối lên đùi mình, nhẹ nhàng giúp Viêm Dạ xoa bóp huyệt vị trên đỉnh đầu.

Hai người đều không nói gì, Già La Viêm Dạ vẫn đang nhắm mắt, mái tóc đen ướt sũng mất trật tự tán ở trên đùi. Bên trong Lâu Thanh Vũ không mặc cái gì cả, lớp áo mỏng ngấm nước tán mở ra, hai chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện.

“Thoải mái chứ?” Lâu Thanh Vũ đột nhiên hỏi.

“… Ưm” Già La Viêm Dạ qua một lát, mới lười biếng lên tiếng.

Lâu Thanh Vũ nhìn vết thương trên vai Viêm Dạ, đã khép lại hơn phân nửa, thương thế giữa bụng này cũng tốt lên rất nhiều rồi, không khỏi thầm khen thuốc của Trầm Tú Thanh quả thực rất tuyệt vời.

“Đã quá hai ngày cũng nên trở về kinh thành rồi, không biết kịp tết không nữa.”

“Ngươi muốn trở về kịp tết?” Già La Viêm Dạ mở mắt ra hỏi.

“Cũng không phải.”Lâu Thanh Vũ mỉm cười, “Chỉ là các tướng sĩ chắc cũng nhớ nhà.”

“Xem tình hình này, chắc là sẽ kịp.” Già La Viêm Dạ đáp bâng quơ. Dù sao những năm tháng gần đây Viêm Dạ đều đón lễ tết ở  tại quân doanh, nên trở về kinh thành lại thấy không quen.

“Muốn uống một chén chứ?” Lâu Thanh Vũ nghĩ đến đồ bản thân bưng tới, bưng lên bầu rượu hỏi.

Già La Viêm Dạ nhẹ nhàng nhíu mày, nói: “Không uống, có điểm choáng váng đầu, trở về đi.”

“Nhanh như vậy?”Lâu Thanh Vũ kinh ngạc, nói: “Trầm đại phu kêu ngươi ngâm lâu một chút, nói ôn tuyền này đối với khôi phục thương thế của ngươi có lợi.”

“Không muốn ngâm nữa.” Già La Viêm Dạ cảm thấy từng đợt cháng váng đầu, càng ngâm càng cảm thấy cả người vô lực. Trước đây Viêm Dạ cũng thường sau khi bị thương đến ôn tuyền chữa thương, nhưng cũng không biết vì sao lần này lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm giác ngực từng đợt khó chịu, thở dốc cùng kiềm chế đứng lên.

Nhấc cánh tay Lâu Thanh Vũ từ trong ôn tuyền ra, ai dè dưới chân mềm nhũn, còn thiếu chút nữa ngã dập xuống đất.

“Viêm Dạ? !”Lâu Thanh Vũ kinh ngạc giật thốt, vội vã đỡ lấy Viêm Dạ, hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”

Trước mắt Già La Viêm Dạ một trận biến thành màu đen, tựa ở bên người Thanh Vũ chờ một lát, mới mặt nhăn nhíu mày, mở mắt nói: “Không có chuyện gì. Chắc là ngâm nước lâu mới vậy.”

Lâu Thanh Vũ giúp Viêm Dạ bôi xong thuốc, mặc y phục, nhăm mày, nói: “Ta xem ngươi là gần đây mất quá nhiều máu, làm việc quá độ mới như vậy. Việc mấy ngày nay đều đã dàn xếp xong xuôi, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”

Già La Viêm Dạ chỉnh lý xong y phục, ngẩng đầu nhìn sang Lâu Thanh Vũ, thấy Thanh Vũ vẫn mặc chiếc áo mỏng ẩm ướt,, sắc mặt lo lắng mà nhìn bản thân, không khỏi lòng ấm áp. Những khoảng thời gian này Lâu Thanh Vũ vẫn không rời không buông làm bạn ở bên cạnh bản thân, mặc kệ trên chiến trận hay là thương đàm nghị sự cũng không rời đi, thậm chí công việc hầu hạ bên cạnh bản thân cũng là do một tay Thanh Vũ tự làm. Có lúc giữa đêm ở trong trướng ngủ, tỉnh lại sẽ phát hiện bản thân ngủ trên tháp(chiếc giường đơn nhỏ nghiêng), tất cả mọi thứ đều đã được thu dọn xong hết. Có khi sau khi hoàn tất nghị sự chiến trận, trở lại trong doanh cũng là chính Thanh Vũ tự vì bản thân cởi khôi giáp, chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ. So với hạ nhân tôi tớ bên người còn chiếu cố chu đáo tỉ mỉ hơn. Mà Thanh Vũ không chỉ có lúc nào cũng ở bên cạnh bản thân, chịu trách nhiện công tác hậu cần cho bản thân cũng xử lý đâu vào đấy, bình tĩnh ổn trọng. Nếu như nói bản thân suốt cả ngày cả đêm phải bận rộn mười canh giờ, Lâu Thanh Vũ kia còn chiếu cố thời gian của bản thân mình, chỉ sợ suốt cả ngày cả đêm cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Già La Viêm Dạ cảm động, cầm lấy tay Lâu Thanh Vũ, nói: “Ngươi cũng khổ cực rồi.”

Lâu Thanh Vũ sửng sốt, nhìn Viêm Dạ, bỗng nhiên phốc cười, tiến đến bên tai Viêm Dạ nói khẽ: “Thuộc hạ không có vì tướng quân khổ cực, hôm nay vạn sự thái bình, thuộc hạ đêm nay cần phải ‘báo đáp’ đại tướng quân thật long trọng.”

Già La Viêm Dạ lập tức hiểu ý tứ của Thanh Vũ, muốn rút tay về, lại bị Thanh Vũ nắm chặt lấy.

2 thoughts on “Xuân Phong Độ_Chương 33_p2

  1. ế ~~~ sao nhìn ẻm Dạ giống có……
    thui hẻm nói đâu~~~~~
    kamsa nàng ~~~
    ò ta đang đọc bộ Thu Phong Triền con cháu của Già La Viêm Dạ với Lâu Thanh Vũ nàng đọc hem ???
    hoàn cảnh giống Dạ – Vũ lém hehehehehehhe

    Thích

Emo : ≧▽≦ | ↖(^ω^)↗ | ┬_┬ | ლ(¯ロ¯ლ) |╮(╯_╰)╭| (╰_╯) | o(︶︿︶)o | o(>﹏<)o | ●︿● | (⊙︿⊙) | O(∩_∩)O | ╭(╯^╰)╮ | (‾-ƪ‾) | ~(‾▿‾~) | (๏̯͡๏)| ‎— —!| ≧◡≦ |╰☆╮◥◣◢◤╭☆╯| ★☆◥◣◢◤☆★ | ╭の╮ | ┯┷┯┷ | ()~*~() | {~._.~} | ╰⊙═⊙╯| ⌒╮ ¤ Oooo° | ╭⌒╮','╭ ⌒╮ ╱ ╱╱ ╱╱ ☆ | ',' ',' ',' ','☆  ╱★ ╱╱ ╱╱ |  ︶︶ oО╚╩╝╚╩╝Οo | ︵︵︵○←Iしovのyou→○︵︵︵ | ∴ ☆ ∴ ●╭○╮∴ ☆ ∴| ┃ (-●●-) ┃ \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦)/ | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | (~_~メ) |